* Tại sao một đứa trẻ sinh ra ở Việt Nam, sau đó
sang nước ngoài sống 2-3 năm là bé có thể nói tiếng Anh lưu loát như ngườibản xứ?
* Tại sao người lớn cũng ra sống ở nước ngoài
bằng chừng đó năm, nhưng không thể nói lưu loát và có được accent tốt như trẻ
em?
* Bởi vì người lớn tập trung vào NÓI-
NÓI-NÓI, trong khi đó trẻ em tập trung vào NGHE – NGHE- NGHE.
* Trong khoảng thời gian 1 năm đó, các bé rất
ít khi nói tiếng Anh, nên nhiều anh chị tưởng rằng các bé không thích nghi
được với môi trường mới, nên bị trầm cảm.
Thực ra không phải,
các bé đang ở giai đoạn TÍCH LŨY NGÔN NGỮ thông qua nghe. Sau một năm tích
lũy, các bé nói tiếng Anh với accent của người bản xứ, còn bố mẹ bé vẫn
nặng accent.
Chính nghe Real English – not Text book làm nên điểm khác biệt.
Việc nghe một năm
liền, là giai đoạn tích lũy ngôn ngữ, tạo nên sự khác biệt của trẻ khi nói về
sau.
Hãy quan sát quá trình
học nói tiếng Việt của một đứa trẻ.
Lúc sinh ra, nó nằm
trong nôi, nghe mọi người trong nhà nói chuyện một cách rất hóng hớt và tập
trung. Sau khoảng 1-2 năm tích lũy ngôn ngữ thông qua nghe như vậy, trẻ sẽ nói
ba, mẹ, dạ rồi những cụm từ như đi chơi, ăn cơm…, rồi mới câu hoàn thiện.
Chẳng bố mẹ
nào mua sách ngữ pháp, textbook về cho trẻ học, cũng không mua băng đĩa về
cho trẻ nghe. Trẻ chỉ nghe những đoạn hội thoại thường ngày.
Đó là cách học nói tự
nhiên nhất, với tiếng Việt, bắt đầu từ NGHE. Trình tự học ngôn ngữ tự
nhiên của một đứa trẻ là Nghe – Nói – Đọc – Viết.
Việc đảo ngược trình
tự này sẽ mất thời gian và không mang lại hiệu quả về lâu dài .
Và với tiếng Anh cũng
thế, việc đầu tiên để nói được là bạn phải Nghe & hiểu được người khác nói
gì, sau đó bạn mới Nói - Đọc – Viết
0 nhận xét:
Đăng nhận xét